Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Nên cứ phải từ từ từ từ. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.
Để không khóc, phải cười thôi. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Chưa nổi, đồng chí ạ. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.