Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Chỉ làm những gì bạn thấy thật sự thoải mái. Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem.
Phương pháp này giúp bạn tự tập cho mình linh hoạt hơn, và nhất là có thể sửa đổi từng cử chỉ đến ánh mắt nụ cười sao cho lịch lãm và đáng yêu nhất. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn. Tôi nghĩ rằng việc trò chuyện cũng giống như chơi golf, như lái xe hay làm chủ một cửa hàng.
Rồi tôi lại vặn nhạc lên… và vặn nhạc xuống. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó. Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ.
Tập trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi ám ảnh nào chi phối, nhất là không sụp bẫy như anh chàng Benny tội nghiệp. • Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Và sau cùng tôi đã rút ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: Trong tương lai, nhân loại còn phát minh ra những phương tiện thông tin kỳ diệu hơn nữa.
Và không quên nhắc Benny một lần nữa: Nhớ nghe chưa Đừng cười. Nhà văn Mark Twain từng viết rằng: Sự khác nhau giữa từ gần đúng và từ đúng thật sự là một khoảng cách lớn. Không phủ nhận thực tế.
Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Nếu đây là một công ty lớn và nổi tiếng thì hãy hỏi về những thành công của nó.
Có một thành ngữ nói rằng Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt.
Nhưng chúng ta phải biết kiềm nén sự xúc động lại, để nói một cách chân thành, để bày tỏ tấm lòng với người bạn đã mất và chia sẻ nỗi đau này cùng người thân trong gia quyến Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Tôi đã thường xuyên cộng tác với Bob lẫn cô con gái tài giỏi của ông là Stacey Woolf.
Ngược lại, dù bạn có nói du dương thánh thót đến đâu đi nữa mà chả thèm lắng nghe ai thì cũng đâu có ai lắng nghe bạn nói. Dù thế kỷ 21 có mang lại cho chúng ta những thành quả khoa học kỹ thuật hiện đại như thế nào, thì những từ đầu tiên trong cuốn sách này vẫn là sự thật: Chúng ta cần phải nói. Một bài nói sâu sắc, mới mẻ không bao giờ gây chán.
Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai… Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này.