Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Tuổi anh gấp đôi tuổi nó. Thầy đã chỉ đường cho tôi một cách rõ ràng, thông minh lắm.
Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng ham gì được kết duyên cùng bạn. Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ.
Có đủ bảo vật mà không dùng tới". Ông bèn dụ tụi bạn trẻ như vầy: "Nếu chúng bây chịu kiếm lá cây nuôi bầy thỏ thì ta sẽ lấy tên mỗi đứa đặt tên cho một con thỏ". Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng cáo nữa.
Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt. Thiệt đáng tiếc, và tôi thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Nếu ông để tay ông vô nước nóng 46 độ, ông có thấy muốn bỏng tay không?
Xin các bạn nhỡ kỹ điều ấy. Nhưng nụ cười đó phải tan ngay, vì ông giám đốc tiếp tôi bằng lời "bật ngửa" này: Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm.
Anh thấy ông già ở dưới trần kia không? Tôi cá với anh, xem hai ta, ai sẽ làm cho lão đó phải tốc áo ra trước hết". Ông Young chỉ bảo, đề nghị, tuyệt nhiên không truyền lệnh. Ông Detmer sẵn sàng kiên tâm nghe, khi người đó đã trút hết cơn lôi đình, bình tĩnh lại rồi, cơ hội thuận tiện, ông Detmer mới ôn tồn nói: "Tôi cám ơn ông đã lại tận đây để cho tôi hay những điều đó.
Nhưng khó đủ ăn lắm, chàng nhất quyết xa châu thành về nhà quê mà đời sống ít đắt đỏ. Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy. Chúng ta giận khi người ta bảo đồng hồ của chúng ta chậm, xe chúng ta cổ, điều đó đã đành, mà chúng ta còn giận khi người ta cho rằng những quan niệm của ta về ngôi Hỏa tinh, về công dụng của một vị thuốc, hoặc về văn minh Ai Cập là sai nữa.
Như vậy ông tỏ rằng ông quan tâm tới ông chủ đó và xí nghiệp của ông ta. Có một hồi mà một khách hàng chỉ trích hãng tôi như trên kia thì tôi đã phát điên rồi. Sự tôn trọng, sùng bái của chồng, làm cho vợ sung sướng.
Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp. Sự thiếu lịch sự giết chết ái tình. Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần.
Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú. Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?".