Phương pháp chắc chắn nhất để quên kẻ thù là ta để hết sức lực, trí não phụng sự một chính nghĩa cao cả hơn bản thân ta. Ở chương IV bạn đã thấy rằng không thể giải quyết được một vấn đề khi nó còn lờ mờ. Vậy tôi xin bạn đừng chen lấn trong những nghề luật sư, ký giả, hoặc tài tử màn ảnh và đài phát thanh nữa.
Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít. Hạnh phúc do tâm khảm chứ không do ngoại giới. Như vậy có khó giải quyết được các vấn đề cũng là dĩ nhiên".
Bạn có thể đóng góp những số tiền nhỏ để bảo hiểm về mọi thứ tai nạn được. Sinh trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá. Sống hay chết cũng chẳng cần nữa.
Những cây trong rừng phương Bắc khôn hơn. Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác. Hồi xưa, một triết gia, túi không có một xu, thơ thẩn trong một miền núi đá mà dân cứ sống rất vất vả.
Bạn nên nhớ rằng khi ta biết thích công việc của ta, ưu tư tất phải tiêu tan, chưa kể đến sự có lẽ sẽ được thăng cấp, tăng lương. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. "Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được.
Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm. Chỉ có nâng cao tư tưởng mới có thể thành công và tiến được thôi". Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu.
Bạn có muốn biết cách kiếm tiền ở thị trường chứng khoán không? Có ư? Thì cả triệu người khác cũng muốn như bạn và nếu tôi chỉ được cách ấy, cuốn sách này sẽ bán với một gía phi thường. (Bạn cho tôi nói quá ư? Xin bạn cứ hỏi vị y sĩ thường chữa cho bạn thì biết). Một người học trò cũ của tôi, ông H.
Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột. Những người đó trong tuổi thơ đã được thở một không khí ấm áp và chói lọi tình âu yếm, nên bây giờ đáp lại lòng thương ấy. Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy.
Ông tin chắc có thể bán cho các bà nội trợ Pháp bất kỳ món gì, cả những tờ báo cáo về Đại hội nghị Liên Hiệp Quốc viết bằng tiếng Anh nữa [36]. Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Bà lại phàn nàn rằng lũ con gái không bao giờ qua cáp gì cho bà hết - mà chính bà cứ ôm khư khư túi tiền của mình "để dưỡng già".
Tôi mới thấy có mỗi cuốn đó là vừa vui, dễ đọc mà lại vừa chỉ một phương thuốc công hiệu. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới". Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy".