Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Không chắc tại số phận. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Tớ không biết và tớ cũng biết. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Bố mẹ con cũng buồn. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Ốm ra đấy mà làm gì. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Rõ ràng phải đi trình báo.