Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được. Bạn nên ráng hiểu họ. "Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X.
Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi. (Mãi tới cuối thư, trong chỗ tái bút ông mới chỉ cho tôi một điều có ích cho tôi. Ông xấu hổ về những danh tác ông đã viết, và bắt đầu từ lúc đó ông miệt mài viết những bài thuyết giáo về hòa bình và kêu gọi diệt trừ chiến tranh và khổ cực cho nhân loại.
Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao?
Và William Lyon Phelps nói thêm: "Không bao giờ tôi quên lời nhận xét đó của cô tôi". ''Tôi được nhờ nhà tôi nhiều hơn là được nhờ những người khác. Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp.
Hôm ấy tôi không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa. Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Món ăn nấu rất khéo và dâng lên còn nóng hổi.
Mà có lẽ bây giờ tôi vẫn còn thích nữa. Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi không thích nó" không"?. Không những ông bằng lòng cho chúng tôi những chi tiết muốn biết mà còn nghe lời khuyên của tôi, giao phiếu của ông cho ngân hàng chúng tôi quản lý nữa.
Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần? Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn. nói: "Tôi nhận được bức thư đó, ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên mà cũng vui nữa.
Phải hành động gấp để ngưng bặt cuộc tuyên truyền phá hoại đó! Nhưng làm cách nào bây giờ? Tòa soạn cắt trong một số thường tất cả những bài, không phải quảng cáo, đã đăng trong một ngày, xếp đặt lại rồi in thành một cuốn sách, nhan đề là "Một ngày". Ông làm cách nào? Ông cho riêng anh ta một phòng giấy với một tấm bảng treo ở cửa đề tên và chức mới của anh. Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh.
Và cậu nảy ra một ý rất mới. Để người ta nói cho thỏa thích đi. Vợ chồng tôi đã âu yếm mà xây dựng nó, sau khi ấp ủ nó trong lòng gần nửa đời người.
Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ. Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người. Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ.