Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Đó là một niềm an ủi.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Thôi, bác đừng xuống. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.