Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Và đây là lần thứ hai tôi khóc. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Hoàn toàn không ngái ngủ. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Nháy: Chiều đi đá bóng. Mất chứ không phải biến mất.
Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.