Lần này thì ''bị" rồi. Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng.
Ông cãi: - Xin lỗi ông, ông lầm. Ông được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết thảy những công văn trong các sở. Người Hòa Lan, trước khi vô nhà, phải cởi giày ra, để ở bực cửa.
Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được. Lawes coi khám New Hampton lại. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi.
Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý. Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ.
Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp mới cần thi hành triết lý đó. Chúng ta giận khi người ta bảo đồng hồ của chúng ta chậm, xe chúng ta cổ, điều đó đã đành, mà chúng ta còn giận khi người ta cho rằng những quan niệm của ta về ngôi Hỏa tinh, về công dụng của một vị thuốc, hoặc về văn minh Ai Cập là sai nữa.
Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. rồi các ông lại đây cho tôi biết kết quả ra sao". Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa: con đánh đổ sữa, con nuốt vội mà không nhai, con tì khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều quá.
Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con. Tức thì có thư hồi âm liền, trong đó hai cháu cám ơn "Chú Andrew thân mến" và. Sau đó vài bữa, một bà bạn lại chơi, tôi chỉ những tấm màn và vô tình nói giá nữa.
Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu. Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới.
"Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề nghị". Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Ông bắt tay hai đại tướng đó nói: "Xin mời hai Ngài ngồi xuống đây, chắc hai Ngài mệt lắm".
Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận.