Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Để tránh những hận thù. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Tôi viết theo ông ta. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Viết là một lao động kỳ diệu.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Tôi cũng không phản đối đâu. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Tại sao mọi người lại ngủ được. Không gì tự nhiên sinh ra.