Những lúc rảnh, bạn nên xả hơi, nên để cho cơ thể mềm như bún hoặc như một chiếc vớ cũ. Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu. Ông già nằm liệt giường ấy làm cách nào mà sung sướng như vậy? Bạn thử đoán xem.
Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú. Sắp bước vào căn phòng họ, nỗi lo sợ bùng lên mạnh quá, tôi phải đi đi lại lại trước cửa phòng hoặc ra hẳn ngoài đường mà đi loanh quanh. Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp.
Cách đây khá lâu, tôi đã khám phá ra một điều quan trọng: "Khi đã không thể ngăn cấm người chỉ trích tôi một cách bất công, thì tôi có thể làm một việc ích lợi hơn, chẳng nên để những lời chỉ trích vô lý đó làm mình bực dọc". Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng. Cả trăm người đàn bà còn khổ hơn hà nhiều: Số tiền bảo hiểm về nhân mạng của ông chồng để lại đủ cho bà an nhàn tới chết vả chăng ba người con gái đã thành gia đàng hoàng cũng rất dư sức đón bà về nuôi.
Tôi rất sợ hãi khi bị bạn bắt lên diễn đàn. Thực tôi không còn thì giờ mà cũng không còn sức để lo lắng nữa". Ông ta tên là Jack Chertock và là một trong những người nổi danh nhất trong kỹ nghệ chiếu bóng Hoa Kỳ.
Vậy tại sao ta lại mong loài người nhớ ơn ta nhiều hơn họ nhớ ơn Chúa? Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận. Và còn nhiều hơn là khác, vì trong khi họ ngủ thì ông làm việc!
- Ừ, một chiếc cầu có thể sập được: nhưng từ trước tới nay mất mấy toa vì cầu sập rồi Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui. Bây giờ, các hội viên của tôi rất ít khi đem những nỗi khó khăn ra bàn với tôi lắm.
Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm. William James nói: "Khi đã quyết và bắt đầu hành động rồi thì đừng lo nghĩ gì về kết quả ra sao nữa". Ông nghe bọn tuỳ tùng phàn nàn về những chuyện lặt vặt hơn là về những việc lớn.
Vài tuần sau, tôi chống nạng đi được. Nhưng các anh chị tôi thấy trả hớ quá, chế giễu tôi, khiến tôi xấu hổ quá, oà lên khóc". Tôi hoảng không dám chào khách nữa.
Cả vua Lear trong kịch của Shakespeare cũng la hét: "Có đứa con bạc bẽo thật đau đớn hơn bị rắn độc cắn!" 000 đồng nhờ được bớt 30%. Chúng ta có nhiều khả năng mà không bao giờ ta dùng tới".
Mỗi nhân viên khỏi phải ôm từng chồng báo cáo về nhà, khỏi phải khổ tâm về những vấn để chưa giải quyết. Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy. Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh.