Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ. Nói xong, ông Arad rút mảnh đất sét từ trong cái áo choàng ra, trên đó có khắc rõ số tiền chuộc ông, rồi nâng lên khỏi đầu và ném mạnh xuống. - Con vẫn đang suy ngẫm về những điều mà bà đã nói trước đây.
Tôi muốn trở thành một người giàu có! Tôi muốn có đất đai, gia súc, quần áo sang trọng và tiền rủng rỉnh đầy túi. Trước đây, tôi cũng bắt đầu sự nghiệp làm giàu bằng công việc giống như bạn. - Dạ thưa bệ hạ! Điều đó cùng với lòng ham thích làm giàu của hạ thần nữa ạ!
Bởi vì, sự giàu có sẽ mang lại hạnh phúc, sự kính trọng và cuộc sống ấm no. Do vậy, người nghèo càng nghèo thêm, và người giàu càng giàu thêm. Rượu của ông ấy rất thơm và ngon.
Đó là Dabasir, người buôn lạc đà ở thành Babylon và cũng là chủ nợ của anh. - Những suy nghĩ của tuổi trẻ là những tia sáng rất mạnh và tỏa đi rất xa đấy! Nó sẽ giúp cháu định hướng và thực hiện hành trình cuộc sống. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa đốt bằng những bụi cây khô ở sa mạc, những gương mặt rám nắng ánh lên một niềm thích thú trước câu hỏi của ông già Kalabab thông thái.
- Hôm nay tôi sẽ nói cho các bạn nghe về một trong những phương thức mang tính quyết định nhất nhằm chữa trị túi tiền nhẹ tênh của các bạn. Qua một thời gian, cái túi của các bạn cũng sẽ giống như giỏ trứng vậy. Ông bỏ ý định muốn mua bầy dê đó, nhưng không có tiền, nên đến hỏi vay tôi.
- Tâu bệ hạ, đó là một yêu cầu rất thiết thực. Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành. Anh thấy đó, con bọ này có lẽ phải nằm mãi mãi trong cái hòm của tôi.
- Con trai ơi, cha rất muốn con kế thừa sản nghiệp của cha, nhưng trước hết con phải chứng tỏ con có đủ khôn ngoan để sử dụng số tài sản đó. Đây chính là phương thức chữa trị thứ ba: “Mỗi một đồng bạc ví như một tên nô lệ làm việc chăm chỉ cho bạn. Một lát sau, Nomasir chậm rãi kể tiếp:
- Điều gì khiến anh cảm thấy khó xử đến nỗi phải tìm đến người cho vay vàng để xin lời khuyên, hỡi anh Rodan? Anh đã thua bạc ư? Hay anh đang túng thiếu? Tôi quen biết anh nhiều năm nay rồi, nhưng chưa bao giờ thấy anh đến gặp tôi để xin ý kiến cả. Suy nghĩ một lúc, ông quyết định vượt qua sự e ngại và cất giọng nhẹ nhàng. Chính bản thân mỗi người phải tự vận động để hiểu rõ mọi chuyện và sẵn sàng nắm bắt các cơ hội đến với mình.
Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không? Chờ khi đám đông tản bớt, ông mới tiến đến gần. Trong số đó có hai người ăn nói rất hoạt bát, vui vẻ.
Vì vậy, nếu trong khi anh tới Smyrna mà bị bọn cướp lấy mất số vàng, hay lúc anh quay về bị bọn chúng phỗng tay trên những số hàng hóa ấy, thì anh sẽ lấy gì để trả nợ cho tôi? Nếu anh không có tiền để hoàn trả, có phải tôi đã mất hoàn toàn số tiền đó rồi không?" Tôi vô cùng sung sướng với cuộc sống trong giấc mơ đó! Cháu sẽ thoải mái tiêu xài những đồng tiền của mình.