Hentaai

Xxx má kế trong khi đang nói chuyện với sếp

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.

    Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.

    Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.

    Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.

    Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.

    Ôi, cuộc đời của bác tôi. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.

    Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. What I fell what I know never shine through what Ive known Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.

    Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Rồi đau và chấp nhận đau.

    Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.

    Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap