Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Mà đời người thì có mấy đâu.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Tôi ủng hộ cái đúng. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Để trẻ con bớt dần phải khóc. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Thật ra, một ngày của bạn không dài. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.