Tôi nghĩ rằng việc trò chuyện cũng giống như chơi golf, như lái xe hay làm chủ một cửa hàng. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc? Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh.
Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì. Đồng hồ gõ 12 tiếng.
Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Người ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay. Bà cụ đã 80 tuổi, cha bà từng chiến đấu trong cuộc nội chiến Nam-Bắc.
Và Frank đã làm như vậy thật. Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới!
Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Thế cũng đủ chứng tỏ bài diễn văn của Cuomo có hiệu quả như thế nào. Ted cũng có những đức tính như Truman: thẳng thắn, sôi nổi và quyết đoán.
Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có. Thế là, lại thêm một môi trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng.
Có thể ông là vị khách tuyệt nhất tôi từng tiếp xúc nếu xét về khả năng phân tích. Chúng ta có thể bắt đầu với vẻ bớt e ngại hơn, dạn dĩ hơn. Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện.
Điều này rất có ích, nó giúp tôi tự tin hơn và nói năng ngày một lưu loát hơn. Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm. Nghe nó không được thông dụng cho lắm.
Ngay cả khi làm việc, tôi cũng không muốn nghĩ rằng mình đang mang áp lực công việc. Khi thấy được điều đó, ngay lập tức tôi có thể lái câu chuyện về quá khứ. Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó.
Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Nào là lúc bé tí thì sợ con mèo, rồi thì khi lớn lên lại sợ… cái nhìn của cô bạn gái! Tôi quay trở lại câu hỏi về việc lái máy bay. Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé.