Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.
Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Chính nó làm bạn đau không ít.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Rồi đến nằm bên nàng. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Người ta, người ta lấy đấy chứ. Về danh tiếng và giá trị.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.