Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Cũng như với cuộc đời này. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Dùng cứt thì không hay lắm. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Đây là một sự tham lam. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Họ là mỗi con người. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.