Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
Tôi cười khùng khục trong họng. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Để không khóc, phải cười thôi.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Mình được khóc cho mình.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.