Ông cổng tào thấy Chu Bác rút đao, sợ quá hai gối khuy xuống lạy như tế sao van xin: "Xin đại nhân tha mạng. Chỉ cần anh làm không quá mức, làm thích đáng thì anh sẽ được mọi người hoan nghênh. Anh phải đặt lên hàng đầu những sở thích của đối phương.
Ngày thường chồng không nỡ đem ra dùng vì sợ nhỡ tay đánh vỡ, gần đây do trong lòng bực bội cho nên đem ra ngắm nghía giải phiền. Trước thì khách đến nườm nượp nay nhà vắng như chùa Bà Đanh. Chiêu này của Tưởng Giới Thạch rất thành công.
biến thành cuộc trành giành quyền lực của hoàng đế Quang Tự với Từ Hi Thái hậu. Nếu nhanh trí như thế thì đối phương sẽ cảm ơn lòng tốt của anh, vui vẻ ra về. Các cô gái thật lòng tán tụng nhưng anh không thèm đếm xỉa khiến cho các cô vô cùng kinh ngạc.
Thổ lộ tâm sự với người khác là nguy hiểm bởi vì anh đã cung cấp chuôi cho người ta nắm, sẽ thành công cụ của người ta sai khiến. Mọi người đều biết, sợ là một trong những bản năng của loài người. Thượng cấp nói mà không ngẩng đầu lên, không nhìn anh.
Phải lao vào chỗ người ta thích và kịp thời biến sắc, biết tâm lý và ý đồ bề trên rồi mới nói. Quan chúng cho là hai ông đã diễn xuất tuyệt nhiên bèn kêu to: “Bis, bis". Cả hai đều vui vẻ, đó là cơ sở cho giao tiếp sau này.
Cho nên anh chỉ cần tìm hiểu chu đáo những nơi cao cấp mà anh sẽ đến, bước vào cửa như bước vào nhà mình vậy thì cũng có thể làm cho người ta ngộ nhận anh là khách quen của phạn điếm này. Đó là một biện pháp (dùng khi anh cảm thấy đối thủ đe dọa anh. Hóa giải yêu cầu phải có tâm, xử lý thích hợp thỏa đáng.
Do Thượng Phương Cấm đã Anh phải đặt lên hàng đầu những sở thích của đối phương. Ba biện pháp này đều được khách hàng hoan nghênh, khiến cho thanh thế công ty nổi như cồn.
Đối với hạng người này thì phải giới thiệu kiến thức pháp luật để cho họ biết nội dung pháp luật liên quan đến hành vi của họ như thế nào và hành vi đó có hậu quả pháp luật như thế nào. Trái lại, đầu tiên anh phải phản vấn đối phương, bắt đối phương phải tranh luận theo phương hướng của anh. Tôn Quyển không cam chịu nhục, lập tức đáp: "Nếu đúng như ông nói thì sao Lưu Dư Châu không hàng Tào Gia Cát Lượng chộp lấy câu nói này, tức thì ném ra một quả lựu đạn khiến cho đối phương không chịu nổi: "Ngày xưa Điền Hoành chỉ là một tráng sĩ nước Tề còn không chịu nhục.
Chủ mỏ là một người tính tình cổ quái, lại rất cố chấp, bản thân ông ta không có văn bằng nào cả cho nên không tin người có văn bằng, càng không tin các vị kỹ sư lý lẽ thao thao. Anh chỉ còn có cách mang tấm thân đầy thương tích sống âm thầm gian nan giữa đám người này. Yến Tử nói: "Kim đào quí hiếm, tôi phải thân hành đi hái”.
Hai là để cho đối phương bất tri bất giác, toàn thân sướng hả hê, bởi vì Hòa Thân hành động không ồn ào, lộ hình tích. Chính nhân quân tử vứt bỏ nó, lũ tiểu nhân cũng không thể dùng nó một cách trắng trợn, dù rằng những khi bị người ta gọi là chuyên gia vỗ mông ngựa thì cũng cảm thấy loại hành vi đó khó chấp nhận. Đó là quốc gia đại sự nếu nhà vua chưa quên thì quốc gia còn hy vọng.