Tôi có làm gì ám muội đâu. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Càng kéo nó càng lùi lại.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Trong công viên thì toàn ma cô. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Xã hội loài người thì phải như thế. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Chẳng có cái gì đập. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Nó vẫn còn hoang dã. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.