Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Thứ mà tôi hay bẻ bai. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Mà đời người thì có mấy đâu. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Tự do hay không là ở mình. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.
Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Bao người làm được sao mi không làm được.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.