Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Nhưng lại muốn súc tích. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Bác vòng sang phía trái tôi. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Làm ơn nhanh nhanh cho. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.