Ông ấy bảo sẽ đến Phoenici, ở cách đây rất xa để mua những đồ trang sức quý hiếm, sau đó đem về bán lại với giá cao hơn. Hãy để những lời khuyên của họ bảo vệ tài sản của bạn, tránh nguy cơ bị mất vốn hay không thu được lợi nhuận do đầu tư sai chỗ. Lúc nghe Megiddo nói như vậy, những người nông dân đó cũng chế nhạo lại các ông.
Bà ấy là người tự do và là cháu gái ông chủ trước đây của tôi. Họ không bao giờ phó thác tiền vàng của mình vào những vụ đầu tư không sinh lợi hoặc có nguy cơ mất trắng vốn. Tôi vừa mới cưới vợ.
Ông Arkad âu yếm đặt bàn tay của mình lên đầu Nomasir và nói: Chẳng bao lâu sau, ông đã hoàn toàn thạo nghề làm bánh. Lúc ấy tôi còn chưa làm nghề kinh doanh mà hàng ngày vẫn đi làm công cho người khác để nuôi sống bản thân và gia đình của mình.
Ông bèn thì thầm hỏi anh ta: - Một cây đàn lia như thế chẳng mấy chốc anh sẽ có được thôi. Nếu vào trong quán, không lẽ anh ngồi nhìn Dabasir ăn uống một cách ngon lành còn mình ngồi không với cái bụng đang đói meo như vậy.
Trong một xã hội vốn xem trọng nguồn gốc danh giá và uy tín con người, nếu ông thổ lộ những bí mật thân thế của ông và ông Arad Gula cho chàng trai này nghe, thì sự thể sẽ thế nào? Có xảy ra điều gì tồi tệ không? Nhưng nếu ông không đặt niềm tim ở Hadan Gula, thì ngược lại, có lẽ ông cũng không bao giờ có được sự tin tưởng của cậu ta, và ông sẽ không bao giờ cải huấn anh chàng này được. Ông Kalabab bèn nói tiếp: Tôi thấy mình cần phải sống một cách thoải mái, bằng cách đáp ứng tất cả những ham muốn của bản thân.
Còn nếu trường hợp nhà vua không mua, chúng ta vẫn có thể bán đồng cho những người đúc khiên, làm tượng… - Tôi vô cùng cảm ơn bà, và có lẽ suốt đời tôi không trả hết món nợ này. Và chỉ sau một thời gian ngắn, Nomasir cũng trở nên giàu có và trở về Babylon đoàn tụ với gia đình.
- Trước kia, cháu đã không nhận thức đúng về con người của ông cháu. Đúng như ông Algamish dự đoán. Một câu chuyện mà có lẽ các bạn chưa hề nghe đến bao giờ.
Đôi mắt của Tarkad bỗng nhiên đỏ hoe. - Khi còn trẻ, tôi đã từng học cách làm yên ngựa. Khi nắp hòm được mở ra, Mathon cẩn thận cầm cái bọc bằng vải màu đỏ lên, bên trong là cái khăn quàng cổ màu đồng rất đẹp.
Tài liệu khai quật được cho biết họ là những người đầu tiên biết sử dụng vàng bạc làm phương tiện trao đổi, biết dùng những tấm thẻ ghi nợ, hoặc ghi nhận tài sản sở hữu của mình. Thoáng thấy vẻ thèm thuồng trong đôi mắt của anh ta, ông cảm thấy lo sợ nên đã bỏ chạy trước khi Zabado vồ lấy khay bánh. Lúc nghe Megiddo nói như vậy, những người nông dân đó cũng chế nhạo lại các ông.
Cho đến một hôm, ông ấy thất thểu tìm tôi cho biết, gia sản của ông đã khánh kiệt. Một số người khác cũng đã được bán đi trong buổi sáng hôm đó. Từ đây, anh phải lo làm việc của anh đi.