Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Một số người trong số họ cũng biết. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Con mèo quanh quẩn bên nách. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Êm dịu và hoang vắng. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Nhưng lại thấy buồn nôn. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.