Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Không ăn cắp nó được. Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu.
Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở. Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được. Không có gì giản tiện hơn.
Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái. Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ!
Lẽ ấy có vẻ đương nhiên. Nên phòng trước những điều bất ngờ. Tôi la lớn lên như vậy.
Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Lòng tự trọng đó là nguồn gốc của mọi quyết định và sự thất bại nhất định làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).
Người ta phải thăm bạn bè. Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ. Ý muốn đó có nhiều tên.
Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá. Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy.
Bọn trộm cướp suốt đời buồn khổ vì nguyên tắc của chúng trái với hành vi cướp bóc. Và càng ít suy nghĩ bao nhiêu thì càng ít có lý trí bấy nhiêu. Tôi đã nghe một bà vợ đau đớn, bực tức nói: "Nhà tôi cứ đúng tám giờ là dắt chó đi chơi, và đúng 9 giờ 15 là đọc sách.
Lý do không phải những tác phẩm trên không nghiêm túc mà vì: tiểu thuyết dở thì không nên đọc, còn tiểu thuyết hay thì làm cho ta đọc một mạch, nhanh như một chiếc thuyền con trôi theo dòng nước, và tới đoạn kết thì ta muốn hết hơi mà chẳng mệt nhọc chút nào. Những phút ấy phải thiêng liêng, hoàn toàn thiêng liêng như buổi tập diễn kịch hoặc một cuộc đấu quần vợt. - Vâng, nếu bạn cho phép thì tôi xin đáp là tôi quả có ý đó; bạn cứ thí nghiệm đi, thật là tự nhiên, dễ hiểu mà lại có vẻ là một phép mầu.
Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó. Bạn đi chưa được mười bước thì trí óc bạn đã nhảy nhót ra khỏi vật đó, và đương giỡn với vật khác dưới mắt bạn. Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy.