Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Cái giấc mơ của mình không mất.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Cũng như với cuộc đời này.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.