Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
Cả món tinh thần cũng thế. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Rồi đau và chấp nhận đau. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.