Các ông giám đốc khám Sing Sing không giữ chức lâu bao giờ. Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Mới rồi, tôi đi nghỉ cuối tuần với ông bà Thomas.
Vì lẽ đó nên tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này: con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán.
Ông có thể làm ơn giúp tôi vượt một nỗi khó khăn không? (Ta thử tưởng tượng cảnh đó: một người buôn bán tầm thường ở arizona nhận được một bức thư của một nhà quảng cáo lớn nhất ở Nữu Ước, mà trong thư đó ngay từ câu đầu, nhà quảng cáo đó cậy một việc. Nếu bạn muốn cấm con bạn hút thuốc chẳng hạn, đừng thuyết pháp với nó, đừng bảo nó: "Ba muốn thế này, ba muốn thế khác". Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại nhờ ông chỉ bảo.
Bốn tháng, mỗi tháng 55 mỹ kim! Cả mùa hè thì họ mướn để ở, rồi bây giờ, bắt đầu mùa đông, bỗng nhiên họ bỏ đi! Ông Farrell giận lắm. Đã từng có người bắt tay vào việc làm với một lòng hoan hỉ vô biên và vì vậy mà thành công. Chúng tôi xin ông giúp chúng tôi để tránh những bất tiện đáng tiếc do tình thế đó mà ra.
Tôi muốn vượt lên trên bọn đó. Dưới đây là một bức thư mà Tổng thống Lincoln viết ngày 26-4-1863, trong giờ đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh. Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì.
Công việc hầu khách thật là hoàn toàn. Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia. Hôm sau, tôi nhận được một bức thư cho hay rằng tiền mướn đáng lẽ tăng lên 300 phần trăm thì chỉ tăng lên 50 phần trăm thôi.
Những thợ mỏ trong Công ty Nhiên liệu và Kim thuộc ở xứ Colorado - do ông Rockefeller giám đốc - quyết liệt đòi tăng lương. Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo.
Bà ấy: "Tôi quê quán ở Concord. Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: rồi các ông lại đây cho tôi biết kết quả ra sao".
Vậy muốn dẫn dụ người khác cho họ nghĩ như mình, bạn phải theo quy tắc thứ nhất này: "Vả lại, còn mất cái lợi này nữa. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa.
May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Mà có ai cầu tôi cải chính đâu! Tôi bảo ông ta rằng câu đó của thi hào Shakespeare. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng.