Chắc mẹ không đi được một mình. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Hoàn toàn không ngái ngủ.
Cháu nó đang bị đau cơ. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Và thế là đời sống lãng phí. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Như bình mình chẳng hạn. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.