Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Và thế là đời sống lãng phí. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Anh dạy em, biết, quay ngay. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Bị điểm kém chẳng hạn. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.