Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Đời bao nhiêu cảnh để đời. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Biết chỉ để biết mà thôi.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Vào ngủ tiếp đi con.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Đừng làm mọi người buồn lo.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Trước thì tháng gặp một hai lần.