Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Nhu cầu của bạn không cao. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Đó gọi là biết chơi. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Tôi muốn thử những cách khác.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).