Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Tôi nhất quyết không đi.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Tốt hơn là nên nhập vai. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.