Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Tôi để vài ngày trôi đi.
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Giấc mơ cũ rồi mà. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Tôi có làm gì ám muội đâu. Nhưng thế tại sao ta không sướng?
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Q của lí trí không tự an ủi được. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.