Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi. Ông Jonathan Swift, tác giả cuốn Gulliver phiêu lưu ký, là một người theo chủ nghĩa bị quan cực đoan chưa từng thấy trong lịch sử văn chương Anh Cát Lợi. Ta phải cám ơn và rán sửa mình chứ!".
Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75. Bạn nên chú ý rằng câu này thốt ra không phải bởi miệng một người lạc quan mà lại bởi miệng một người trong hai mươi năm đã biết thế nào là lo lắng cho ngày mai vì nghèo khổ, đói khát, để rồi trở nên một nhà văn hào xuất sắc nước Anh thời đó. Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc.
Nếu tài khéo của tôi vào hạng bình thì trong 5 năm đầu tôi hy vọng kiếm được bao nhiêu? Chỉ việc mang những thứ đó lại ngân hàng hoặc các sở tiết kiệm, các hãng bảo hiểm. Josselyn nói: "Muốn biết ban ngày làm việc được nhiều chăng thì tối đến, tôi xem xét tôi có mệt hay không, không mệt là làm nhiều, mệt nhiều là làm ít".
Vì vậy, ba tôi sống thêm 42 năm nữa, cho đến năm 1941, thọ được 89 tuổi. Tôi biết Lucile từ ngày chúng tôi cùng học nghề viết báo tại Đại học đường Columbia. Hiện nay 72 triệu người Mỹ theo tôn giáo, thiệt còn nhiều hơn thời nào nữa.
Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên. Trong lòng ta có Thiên đường mà cũng có Địa ngục là thế đó. Nếu không, sẽ hối hận suốt đời.
Đó là một sức mạnh có thiệt như sức hút của trái đất. Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Bây giờ tôi có thể sai bảo tư tưởng để nó giúp tôi chứ không hại tôi nữa.
Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Bất thần, một con gấu xám Bắc Mỹ, - mối kinh hoảng của rừng thẳm - bỗng xuất hiện dưới ánh đèn pha và bắt đầu nghiến ngấu những khúc thịt vụn do nhà bếp công viên vứt ra đó. Ông William James - người cha của khoa tâm lý hiện đại - viết thư cho một bạn thân là giáo sư Thomas Davison rằng càng về già ông càng thấy "không thể sống không có Thượng Đế" được.
Mắt cô bỗng sáng ngời, tinh thần cô bừng tỉnh liền. Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài. Ông phải nhẩy vội xuống hố bên lề và hẳn đã quên bẳng câu này mà chính ông đã viết: "Nếu bạn giữ được tâm hồn bình tĩnh trong khi những người chung quanh mất óc phán đoán và trách bạn quá thản nhiên, thì bạn mới thật là con người".
Chắc chắn ông đã đem cái thời gian khổ hạnh trong đời ông để đổi lấy cái mà ông ta gọi là "thành công trong sự làm ăn" đó. Chắc bạn cho là một câu chuyện phiếm? Nếu bạn muốn chắc chắn hãy dở trang 41 - 42 của cuốn Những nguyên tắc tổ chức sự làm việc theo khoa học mà đọc những lời tác giả, Frederick Winslow Taylor. Chuyện tôi sắp kể là chuyện một người có thiệt, ông Léon Shimkin, vừa có cổ phần lại vừa làm giám đốc một nhà xuất bản lâu đời nhất tại Mỹ: Nhà xuất bản Simon Schuster ở Nữu Ước.
Đúng như Charles Kettering đã nói: "Khéo đặt vấn đề là đã giải quyết được một nửa". Tôi nghĩ không có người nào đáng thương bằng kẻ làm một nghề chỉ để kiếm tiền". Trong diễn văn có câu này được lưu truyền muôn thuở: