Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Nói chung là tốn thời giờ. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Bạn muốn về nhà viết quá. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Tôi biết là tôi rất khỏe. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Theo cách mà bạn lựa chọn. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.