Lát sau tôi lẻn xuống. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Chúng tôi mò mãi không thấy. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Ôi, thói quen của con người. Tôi muốn thử những cách khác. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.