Ngoài tiền bạc, gia đình tôi còn được thừa hưởng một nhà máy dệt đang rất ăn nên làm ra. Ta chắc là ông biết mà. Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác.
Mụ ta đứng ngay bên cạnh Nott, thân hình lập lòe phản chiếu những tia sáng hắt ra từ đống than lửa anh đã thắp đêm qua. Chàng vừa rửa kiếm vừa vui mừng nhìn dòng suối nhỏ đang chảy về. - Đó dĩ nhiên là vì đất đai ở đây.
Tôi sẽ dám bắt đầu lại từ đầu. Cây Bốn Lá thần kỳ chứ gì? Lúc đó, Nott hiểu được tâm trạng của những người khi biết rằng may mắn đã không mỉm cười với họ.
Đừng nói to như thế chứ! Ngươi đánh thức một bông hoa ly của ta rồi kìa. - Có chắc là ông đang không nói dối ta không? Hay là ông đã nói với gã Sid - hiệp sĩ áo trắng cưỡi con bạch mã - về cái cây đó rồi! Ngươi lúc nào cũng chờ đợi người khác mang đến may mắn cho mình.
Nhưng nếu Merlin đã lừa anh thì tại sao anh vẫn còn ở đây chờ đợi mãi? Chờ đợi nghĩa là tin vào Merlin, hy vọng vào một sự may mắn sẽ đến, nhưng càng chờ thì anh lại thấy may mắn đang ngày càng xa dần anh. Nhưng hãy nói đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì? - Dĩ nhiên ta không biết nhiều về nó nhưng ta cũng biết một đôi chút.
Tôi biết ơn ông thật nhiều. Và chàng bằng lòng với những gì mình đã làm. Chàng bắt đầu dùng kiếm phạt hết cây cối và đám cỏ dại mọc um tùm, sau đó chàng hì hục đào hết đất cũ - thứ đất chưa bao giờ được thay đổi - vì cuối cùng phủ lên đó loại đất mới màu mỡ mà chàng vừa tìm được.
Bà biết mọi thư diễn ra ở đây vì bà thường xuyên vẫn nói chuyện với tất cả các loài cây. Ông ta là một phù thủy bậc thầy tính tình nghĩ hiệp và rất giỏi các phép thuật cùng với kiến thức uyên bác nên rất được mọi người xa gần nể phục, kính trọng. Tác giả Alex Rovira và Fernando Trías de Bes là hai người bạn thân, với tính cách đặc biệt, tư duy sống sáng tạo, tích cực, luôn say mê thích thử thách với những ý tưởng mới.
Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Biết đâu chàng có thể giúp bà được một chút gì đó. trong vườn hoa của lâu đài của Merlin.
Chưa bao giờ chàng không trông chờ đêm tối xuống như lúc này, vừa mong sao ngày càng kéo dài, Sid tự nhủ với mình: Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi. Chính điều này đã luôn giúp chàng nhìn và hướng về phía trước.
Bà ta là chủ của các loài cây và là cây thông thái nhất trong khu rừng này. Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho tới ngày hôm nay. Còn sống - còn hy vọng.