Hentaai

Chịch cô bạn thân sắp đi lấy chồng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Về danh tiếng và giá trị. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.

    Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.

    Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.

    Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.

    Chẳng ai bóc lột ai cả. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.

    Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.

    Mà thản bởi vì lòng cần thản. Cũng là để thăm dò phản ứng. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.

    Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Bác là bác rất không hài lòng. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.

    chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.

    Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap