Khi định mệnh chỉ cho ta một trái chanh thì rán làm ly nước chanh mà uống. Nói tóm lại: bắt chước những quân nhân Hoa Kỳ mà thường nghỉ ngơi; lấy trái tim bạn làm gương; nghỉ trước khi mệt tức là kéo dài quãng thời gian bạn thức, mỗi ngày thêm một giờ. Một ngày mùa đông, bà đi trên đường, trượt chân té trên giá và nằm bất tỉnh trên vỉa hè.
Ông Harry Emerson Fosdisk nói trong cuốn Năng lực tranh đấu: "Mỗi thanh niên khi lựa nghề, đem cả đời mình ra mà tố một ván phé". Mồ hôi toát ra lạnh và nhờn. Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa.
Sau những thành công rực rỡ đó tới những thành công khác trong một châu du khắp hoàn cầu. Viên thị trưởng Nữu Ước, William J. Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được.
Dường như vô lý đấy. Thì chắc chắn như vậy rồi vì tất cả đều do ưu tư mà sinh ra! Mà nếu mà y nghĩ tới thì có thể rằng y đã bớt giận không la ó quát tháo nữa.
Ông này giảng cho ông Lincoln hiểu sự lầm lỡ của ông. Các đệ tử không thể tắm hai lần trên một khúc sông". Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.
000 Mỹ kim và tôi nghĩ những bảo hiểm ấy thuộc về chi nhánh ở Hồng Kông, không liên quan gì tới tài sản của hãng ở Thượng Hải. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái. Thiệt vô lý! Viết văn đâu mà dễ dàng như vậy? Phải có tài truyền tư tưởng và cảm xúc của mình cho độc giả và muốn thế, không cần có nhiều dụng ngữ, mà phải có tư tưởng, kinh nghiệm, quyết tín và nhiệt huyết.
Tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta bằng cách theo một chương trình hằng ngày để có thể có những tư tưởng vui vẻ và kiến thiết. Vậy đây là cái ý thứ nhì của tôi trong chương này: Nếu chúng ta muốn tìm hạnh phúc, thì đừng nghĩ tới sự người khác nhớ ơn hay quên ơn ta, mà cứ giúp đỡ để được cái vui trong thâm tâm là đã giúp đỡ. Bài học ấy khó thiệt.
Lúc đó anh Haney chưa biết thuật của Carrier để diệt nỗi lo. Chịu không nổi, người sinh âu sầu, mất ăn, sức lực tiêu mòn, cho nên mặc dù làm lụng suốt ngày ở ngoài đồng, người cũng phải uống thêm thuốc tiến thực. "Những nỗi bực mình nhỏ nhặt của ta cũng vậy.
Tại sao? Tại kinh nghiệm chỉ cho ông rằng chỉ theo cách đó mới nhớ rõ được những điều lệ trong giao kèo thôi. Kinh nghiệm đó đã cho tôi những bài học. Vậy có thể lời chỉ trích của "người ấy" không quá đáng đâu.
Bọn cừu nhân chỉ cần biết chúng đã làm ta phải băn khoăn, phải bứt rứt là nhẩy lên vì sung sướng. Con người lẻ loi rất dễ bại trận, nhưng sống với sức mạnh của Thượng Đế ở trong lòng, không sao quỵ nổi. Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J.