Tôi hỏi cháu, cháu khóc. Thí nghiệm tai hại đó đã cho tôi một bài học tới già đời chứ?. Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói.
Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền. Nhiều năm sau, tôi bắt đầu viết một cuốn sách mà tôi hy vọng sẽ là cuốn hay nhất từ trước tới nay về sự diễn thuyết trước công chúng. Chỉ có cách đó là diệu nhất.
Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Rồi anh vội sầm nét mặt: "Tôi nghiệp, nhà khá giả, lại con một, mà như vậy. Theo bộ Bách khoa tự điển của Anh, thì ông Léon Tolstoi trong 20 năm cuối đời có lẽ là người được ngưỡng mộ nhất thế giới.
Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. Tôi cầu nguyện hăng hái, vì sống chết do lời cầu nguyện đó - mà thiệt đúng như vậy. Chúng ta có nhiều khả năng mà không bao giờ ta dùng tới".
Tại sao vậy? Bởi vì ngủ một giờ trước khi ăn cơm tối và sáu giờ trong một đêm - tổng cộng là bảy giờ - làm cho bạn khoẻ khoắn hơn là ngủ tám giờ mỗi đêm. Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa. Vậy muốn khỏi lo lắng vì mất ngủ, bạn nên theo năm định lệ sau này:
Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Bạn nên nhớ rằng ưu phiền tàn phá sức khoẻ của bạn. Bạn nên nhớ rằng quyết định ấy là một trong hai quyết định quan trọng nhất, có ảnh hưởng sâu xa nhất tới tương lai của bạn.
Tôi bảo họ: "Bệnh ông có thể hết được nếu ông theo đúng phương sách trong hai tuần: ông ráng mỗi ngày nghĩ cách làm vui lòng một người khác". Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút. Cũng gần vào lúc ông H.
Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được. Và Benjamin Franklin tóm tắt ý ấy trong lời nói giản dị này: "Anh thương người tức là anh rất thương anh vậy". Làm sao luyện được chí đó? Bằng cách luôn tự nhắc nhở rằng những nguyên tắc trong cuốn này đối với bạn quan trọng vô cùng.
Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung. Có người mắt long lanh vết lệ.
Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Cuốn ấy nhan đề: Tư tưởng của một người có đoạn này: Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ.