Bà Georgette Leblanc đã khen chị Marie và lời khen đó đã thay đổi hẳn người đàn bà đó. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Vậy, cả tới trong khi nỗi vui mừng thắng trận kích thích ông, mà ông cũng không quên quy tắc quan trọng thứ 5 sau này:
Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". Và người đó là ai? Chính là ông Ken R. Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây.
Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Một thiên tài, William Lyon Phelps, trước làm giáo sư văn chương ở Đại học đường Yale, đã hiểu chân lý đó từ hồi còn nhỏ. Sau cùng, ông hỏi qua loa về lý lịch ông Cubellis, rồi mời ông phó hội trưởng lại nói: "Tôi tưởng ông này giúp việc cho chúng ta được".
Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt". Chính chúng tôi là kiến trúc sư đó. Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao.
Chúng ta có lẽ không bao giờ có cơ hội hòa giải một vụ đình công, hoặc hùng biện ở tòa, nhưng có nhiều trường hợp khác mà phương pháp trên kia giúp ích cho ta được. Được một tuần, chủ và thợ hòa giải với nhau và đình công chấm dứt trong một không khí êm đềm và thân mật. Anh cho một người phụ việc lại thế.
Ông Lawes chỉ muốn một nơi nào chắc chắn. Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này.
Không phải dễ, vì mình không quen người ta. Người đó được làm chủ gian hàng có chi lạ? Hai người bán hàng kia sẽ làm phụ suốt đời. "Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ.
Chị Nellie muốn xứng đáng với lời khen của bà chủ. Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm. Ông ta bằng lòng liền.
Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo. Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm. Có lẽ vì giận dữ mà tôi đã xét anh vội vàng quá, nghiêm khắc quá.
Nay thì nó sẽ kéo dài ra không biết đến bao giờ. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ.