Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.
Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Đừng lỡ nhiều là được. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.