Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Tôi cười khùng khục trong họng. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Bác không rõ cháu đi đâu. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.