Tôi không có nghị lực. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.