- Ngốc ạ, nếu con thương mẹ thì con phải ngoan, phải ráng học chữ cho tốt, có như thế mẹ mới hết đau mắt được, hiểu chưa?! Niêm vui là khi bạn chấp nhận chỉ ăn được một nưa chiếc bánh của mình để làm tăng gấp đôi số người được ăn. Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.
Chỉ có mình Chíp và một vài ni cô đang quét lá. “Ngẫm là sự chiêm nghiệm về cuộc sống dưới cái nhìn ngược, đó có thể sự phá cách, cường điệu hóa trong tư duy, sự đối lập với những chuẩn mực thông thường. – Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.
Cầm tờ giấy quyết định bổ nhiệm làm giáo viên mỹ thuật trên tay, trong tôi tràn ngập một dòng cảm xúc thật lạ, vừa vui sướng vì mình được làm việc với đúng sở trường nhưng lại cũng vừa lo lắng vì không biết với tính cách của mình tôi có thể đảm nhận tốt vai trò của một người giáo viên hay không?! “Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa. Thế đấy, dù bạn là ai, ở vị trí nào, dù cao hay thấp, tài giỏi hay bình thường bạn cũng đều có những ưu thế và tiềm lực riêng mà người khác không có và nếu biết khai thác, tận dụng tốt thì bạn sẽ chiến thắng bất kỳ kẻ mạnh nào.
Dù xa nhau nhưng tình cảm chị em tôi chưa bao giờ ấm áp hơn thế và tôi tin rằng hơi ấm sẽ không bao giờ tắt với những ai biết quí trọng những gì mình đang có. Điều khiến tôi cay cú nhất có lẽ là lúc cả hai ngủ chung giường vào buổi tối, không ít lần những giấc mơ đẹp của tôi bị gián đoạn bởi một "vật thể lạ" đè lên mặt và lỗ mũi mình mà theo tôi được biết thì nếu không phải là bàn chân thì cũng là cùi chỏ của chị ấy. Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy.
Mẹ Chíp thường nói: “Mày cứ như vậy sau này sẽ khỗ lắm đấy con ạ!”. Thế rồi ông Gió cuốn Cục Ghét theo mình đi về phía khu rừng. Khói Đen bốc lên nghi ngút bất kể ngày đêm tựa như những sợi dây leo bắt trên trời.
Khi mới biết chạy xe và được sắm chiếc xe máy đầu tiên, bạn luôn mân mê thật nhiều, chạy thật nhiều, thử ga thật nhiều, để rồi… nó trở thành đống sắt vụng cũng thật nhanh. - Em có thể nói chuyện với anh một phút được không? – Lâm Vinh nói tiếp. - Trái tim nói: Tình yêu bắt đầu từ tớ, bởi người ta vẫn thường nói "yêu là sự rung động của con tim".
Không biết giờ này anh ấy đang làm gì? Hôm nay mình làm sao thế không biết cứ cầm điện thoại đặt lên đặt xuống, có ai thèm gọi đâu chứ? Mà cũng phải mình chia tay rồi mà, còn mong chờ gì nữa chứ… Mà dạo này mình làm sao thế không biết?! Bình thường thì không sao, mà hể cứ ngồi một mình là lại nghĩ lung tung rồi đỏ mắt. Ghét quyết định ra đi, cậu muốn tìm câu trả lời đích thực cho cuộc đời mình. Nếu trao sự nhạy cảm cho người khác, bạn đổi được một nụ cười.
- Cặp mông đáp lại: Cậu nói thế thì cảnh sát và tù nhân đều yêu nhau cả sao?! Tình yêu phải bắt đầu từ lúc hai người chuyển chỗ ngồi từ đối diện sang song song. Những chiếc ghế đôi nhìn ra biển, với từng đợt sóng rì rào dưới chân, mùi biển, gió biển không đâu có thể cảm nhận được rõ ràng cái “chất biển” đầy lãng mạn bằng nơi đây. Đó là quán Cà Phê Tình Nhân, nơi mà cô và Lâm Vinh trước đây vẫn thường hò hẹn.
Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng. “A Di Đà Phật đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn”. Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào.
Sao ko yêu và khóc như trẻ thơ, hành động và suy nghĩ như người lớn?” Nhưng chỉ một lúc sau, như có lực hút vô hình, tôi lại châm chú nhìn bà cụ ấy. Tốt nghiệp loại ưu, cô về nước trong ánh hào quang của danh vọng và sự nghiệp, cô được một công ty nước ngoài tuyển thẳng ngay vào bộ phận quản lý với cương vị giám đốc thương hiệu.