Hentaai

Hai em đồng nghiệp dễ thương bất ngờ đến nhà tôi và muốn được “chịch”

  • #1
  • #2
  • #3
  • Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Bố mẹ con cũng buồn. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.

    Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.

    Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.

    Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.

    Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Ông cụ rất phấn chấn. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.

    Lát sau, thằng em đi vào. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.

    Vậy mà tôi đang viết. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.

    Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Rồi hắn biến đi đâu đó. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.

    Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.

    Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap