Tổng thống cũng là một con người. Chẳng hạn đây ai cấm bạn tự trò chuyện với chính mình! (Có điều cách này chỉ nên tiến hành ở trong nhà hay ngoài vườn mà thôi. Trên sân khấu, anh là một trong những diễn viên kịch hàng đầu ở Mỹ, còn ngoài đời lại là một chàng trai vui nhộn.
Điều này đã làm cho họ không những hoàn toàn thành công trong giao tế mà còn thành công trong nghề nghiệp. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Sam kể cho khán giả nghe về một thời niên thiếu cơ cực, về người cha nghiêm khắc luôn muốn anh trở thành một thầy giáo.
Anh sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của tôi về cuộc sống, về công việc ca hát một cách chân thật, không chút gượng gạo hay sáo rỗng. Và khi được nói thì, chúng ta lại thích được người khác chú ý lắng nghe. Nói là đi buôn cho oai chứ thật ra toàn bộ số hàng chỉ là một thùng gỗ đựng sách giáo khoa… của người khác.
Tôi xin chịu trách nhiệm. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick.
Theo anh liệu khủng hoảng kinh tế có xảy ra không? Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi. Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington.
Rồi thì tất cả bọn học sinh lớn bé đều trông thấy Moppo, ngớ người trong ba giây, và ngay tức khắc hiểu ra đây chỉ là một trò đùa. Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ. Tất cả mọi người bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến nơi.
Đừng nói những gì không thích hợp hay những gì thừa thãi. Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế. Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói nhiều.
Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ. Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley.
Nếu được mời phát biểu, trước khi nói phải biết chắc rằng bạn có những điều gì cụ thể để nói hay không. Đâu là đội Bills? Đâu là đội Dolphins? Chữ số trên áo của họ thì hoàn toàn mù tịt. Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…
Tôi kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha. Rồi ông liếc xuống bàn, vô tình thấy dòng chữ: Kings Wholesale Liquors trên một cuốn sách quảng cáo, Marshall reo lên: A ha, Larry King! Anh nghĩ thế nào? Quyền bình đẳng không phân biệt chủng tộc cũng ngày càng mang giá trị rộng lớn.