Thế rồi họ kiện nhau và cho tới chết không thèm nói với nhau nửa lời. Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa. Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy:
Việc xảy ra như vầy: 000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn. Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp.
Smith: hãy coi con số và xem xét lý lẽ - nếu có - của những lo lắng có vững chãi không. Phương pháp ấy, chính danh ca Galli-Curci áp dụng hàng ngày. Đã kinh nghiệm nhiều lần, tôi thấy rằng sự quyết định là một điều rất quan trọng.
Nhưng đến năm 71 tuổi thì bà nghèo khổ - không còn đồng nào hết. Máu bạn sẽ lưu thông, óc bạn sẽ hoạt động và chẳng lâu đâu, sự dồi dào của nhựa sống chạy khắp cơ thể bạn, sẽ đuổi ưu phiền ra khỏi đầu óc bạn ngay. Nhưng cháu chắc rằng cố sẽ nén buồn được, nhờ chân lý cô đã tự tìm thấy.
Ông khoa trưởng Hawkers ở trường Đại học Columbia nói với tôi ông lấy bài ca Ngỗng mẹ sau này làm châm ngôn. Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên. Không có một người nào lại gõ cửa cho tôi hay rằng hiện trong nước Mỹ, cứ mười người có một người bị chứng thần kinh suy nhược mà đại đa số những kẻ đó đều do ưu tư và cảm xúc bất an mà sinh bệnh.
Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô. Có cái gì thì cầm cố cái đó, từ xe hơi tới đồ dùng. Khi Mary Margeret Mc Bride bước vào đời nghệ sĩ, cô làm đào hề và thất bại.
Ta nên nhớ rằng chỉ một cách để tìm hạnh phúc là đừng mong người khác nhớ ơn mình mà cứ cho phắt người ta đi, để được cái vui đã cho. Anh đã phải làm nó thì tại sao không vui vẻ mà làm? Sao không tưởng tượng rằng mỗi khi anh kéo chuông, là anh đóng vai trò trên sân khấu và có nhiều khán giả ngó anh? Mà nghĩ kỹ, việc anh làm đó cũng tức cười, khác chi một trò hề trên sân khấu. Tôi để chúng coi cây Nô-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước để giải khát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi.
Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích. Chúng tôi rất lo bị người đời đãi chúng tôi như thường đãi những đứa trẻ mồ côi. 000 người, tôi vui thích vô cùng.
Tôi la khóc cho tới khi anh tôi phải nhường giường cho tôi". Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống. Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình.
Montaigue, một triết gia Pháp trứ danh, lúc được bầu làm thị trưởng tỉnh Borrdeux là tỉnh ông, đã nói với dân chúng: "Tôi sẽ tận tâm lo công việc cho tỉnh nhà nhưng tôi cũng phải giữ gìn phổi và gan của tôi". Cha ở đâu thì con ở đó". Bà nói lập ngân sách phải do chính ta làm lấy và phải quen rồi mới làm đúng được.