Hãy chuẩn bị trước xem bạn cần nói những gì, không cần nói những gì. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Chúng ta quên toàn bộ câu chuyện này đi và chúng em không bao giờ tái phạm nữa, được không thưa thầy?
Sam kể câu chuyện này vì hôm ấy hầu hết khán giả là những người thuộc tầng lớp lao động. George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…
Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi. Chỉ có giọng người ca sĩ thổn thức qua làn nước mắt. Điều này có tác dụng đáng ngạc nhiên.
Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên. Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi. Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết.
Williams Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt và khẳng khái. Ví dụ theo ý kiến chủ quan của tôi, các bạn nên nói cụ thể văn phòng, nhà cửa, đường ống điện-nước, xa lộ cao tốc… hơn là chỉ thích luôn dùng từ cơ sở hạ tầng, vĩ mô, vi mô. Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình.
Dù không phải là kẻ xấu nhưng sự giả tạo sẽ biến bạn trở thành một người không thành thật trong mắt người khác. Có người còn dùng những tiếng lóng và cho rằng vậy mới thời thượng, mới oai. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi:
Đặc biệt, Bob rất ghét cái cách đi đến thỏa thuận bằng những lời đe dọa, chẳng hạn như là: Nếu các ông không chấp nhận những điều chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ cho các ông biết tay!. Nếu tâm sự với họ rằng bạn có một khối u ở não, hoặc chỉ là tính nhát gan yếu bóng vía, họ sẽ cảm thông ngay với bạn và có thể sẵn sàng giúp đỡ bạn một điều gì đó. Tháng 4-1994 Billy lên chương trình Larry King Live sau một chuyến công du đến Triều Tiên và mang về cho tổng thống Clinton thông tin về tình hình Bắc Triều Tiên sau khi chủ tịch Kim Il Sung mất.
Cậu bé sẽ nhận được tiền huê hồng khi bán được sách. Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?. Hãy quan tâm đến ứng viên đang đứng trước mặt.
Nhà văn Mark Twain từng viết rằng: Sự khác nhau giữa từ gần đúng và từ đúng thật sự là một khoảng cách lớn. Bạn phải nhận biết rõ ràng rằng lúc nào thì cần dừng lại, khi nào thì nên tiếp tục. Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa.
Có lần một phóng viên hỏi John về cú chặn bóng thất bại trong trận đấu ở Orioles tối hôm đó. Bạn đã thấy việc lắng nghe quan trọng như thế nào rồi chứ? Tôi đã không cứng nhắc chỉ hỏi theo một cẩm nang soạn sẵn. Đầu tiên là cuốn: Swim with the Sharks Without Being Eaten Alive (Bơi cùng đàn cá mập mà không bị nuốt chửng).